LIÊN KẾT NGOÀI

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Có thách chồng tôi cũng không dám ngoại tình

Anh sẽ không bao giờ dám làm điều gì có lỗi với tôi, đặc biệt là với gia đình tôi, bố mẹ tôi. Chỉ cần bố mẹ tôi biết được, anh có quan hệ lăng nhăng với các cô gái bên ngoài, không còn quan tâm tới con gái của ông nữa thì anh sẽ không còn đường lui.
Nói như vậy không phải là tôi sĩ diện. Chỉ là, chuyện tình cảm của tôi và anh là do anh chọn lựa, cho bố tôi sắp đặt. Anh vốn là nhân viên của bố tôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi gặp anh, tôi đã rất thích người đàn ông lúc nào cũng cần kề bên cạnh bố tôi. Anh ân cần, nhẹ nhàng với bố tôi và ngay cả với tôi. Có lẽ vì tôi là con gái của sếp nên được ưu ái.
Sau đó, mỗi ngày về nhà bố tôi đều không ngớt lời ngợi khen cậu T trợ lý thế này thế kia, tức là bố đang nói anh. Bố khen anh có tài, ngoan ngoãn, hiền lành, làm việc nghiêm túc lại còn đẹp trai. Thấy tôi cười và mắt sáng long lanh, bố đã để ý tôi và có lần bố hỏi ‘hay là con thích cậu T thì bố làm mối cho. Hai đứa thích nhau thì bố xem xét rồi cho hai đứa lấy nhau. Còn không thích thì coi như là bạn bè. Tính nó chân chất, bố cũng quý. Con làm vợ nó sau này khiển được nó, bố cũng sẽ cho nó một vị trí phù hợp’. Nghe bố nói, tôi thấy có vẻ ưng ý.
1
Ảnh minh họa
Tôi bảo bố, ‘thế thì bố cứ thử cho con cơ hội, biết đâu con và anh ấy hợp nhau’. Nói thì nói vậy chứ thực chất, tôi đã mê anh chàng này lắm rồi. Ngay từ lần đầu gặp anh, nghe cách anh nói chuyện, thấy anh nhìn tôi trìu mến, tôi đã chết mê chết mệt. Chỉ là tôi muốn tìm hiểu thêm con người này và tôi muốn chắc chắn rằng, chúng tôi đến với nhau vì tình yêu chứ không phải là do sự ép buộc của ai cả.
Dù là mai mối nhưng tôi muốn, anh cũng yêu tôi. Thế mà không ngờ, sau hơn 3 tháng tìm hiểu, mời nhau đi chơi, đi cà phê, anh đã tỏ tình với tôi thật. Gặp bạn bè tôi, anh ăn nói rất nhẹ nhàng, ai cũng quý mến. Nhiều người khen ngợi anh nhưng có những người bạn thân thì luôn cảnh báo tôi rằng: ‘Cha này lẻo mép lắm, mày phải cẩn thận không khéo bị lừa, lại bị yêu vì của cải tiền bạc thì toi. Mày giầu dễ bị lợi dụng lắm, không biết đâu mà lần’.
Nghe bọn họ nói như vậy tôi cũng chỉ cười. Thật ra cái chuyện đó thì xã hội này đầy, khó mà tránh được. Các cô tiểu thư luôn được các anh chàng đẹp trai săn đón. Nhưng thật sự, các anh có yêu không thì không biết chắc, hay là họ chỉ lợi dụng tình cảm, lợi dụng tiền bạc của cô tiểu thư ấy.
Dù biết vậy, tôi cũng mặc kệ. Vì tôi nghĩ, tình yêu nào chả có chút vụ lợi và tính toán ở trong đó. Tôi giàu, gia đình tôi cơ bản cũng là điều khiến họ yêu tôi nhiều hơn, có lý do gì tôi phải tự suy nghĩ nhiều, quan trọng hóa vấn đề rồi làm ảnh hưởng tình cảm, mất đi cơ hội của mình. Tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi, vậy thì lấy nhau, có lý do gì mà phải lăn tăn mãi.
Bố tôi mừng vì cuối cùng hai đứa đã đến được với nhau. Bố gọi thẳng anh vào và nói chuyện, từ nay bố sẽ giao trọng trách, bố sẽ cho anh quản lý hẳn một công ty nhỏ, dưới quyền của bố. Tất nhiên, bố sẽ quản thúc anh, không để anh thích làm gì thì làm. Chỉ là tiền nong anh cứ tiêu thoải mái, không cấm đoán, với lại, anh phải nghe lời bố, làm theo sự chỉ đạo của bố thì sau này bố mới tính chuyện tương lai của hai đứa. Bố nói vậy là tôi hiểu, tức là bố muốn anh phải ngoan, phải nghe theo lời bố thì có cái gì bố cũng không tiếc.
tam su tham kin cho biết                                         

Thấy bố quý mến và tin tưởng anh, tôi cũng mừng. Tôi muốn bố được vui và cũng muốn anh được vui nên lúc nào tôi cũng là người đứng giữa, can ngăn mọi câu chuyện hay làm vui cho hai người bớt căng thẳng.
Lấy nhau 3 năm, có với nhau một đứa con gái nhưng chúng tôi chưa bao giờ cãi vã trong suốt 3 năm ấy, kể cũng tài. Điệp khúc về chuyện anh không yêu gì tôi mà chỉ yêu của cải nhà tôi một lần nữa lại làm tôi xao lòng. Thú thực, dù tôi có suy nghĩ tôi cũng biết, anh không bao giờ dám ngoại tình . Tôi đảm bảo là anh không bao giờ dám lăng nhăng bên ngoài như lời bạn tôi nói.
Hôm rồi có người bảo, nhìn thấy ai rất giống chồng tôi đi với cô gái nào đó, chở nhau cười cười nói nói. Tôi chỉ cười bảo ‘làm gì có chuyện đó vì thú thực, anh không bao giờ dám làm điều ấy dù là anh có không yêu tôi đi chăng nữa’. Chỉ cần anh lộ sợ hở thì mọi chuyện sẽ tan tành, anh cũng không còn gì luôn.
Xem thêm toc tien                                                   

Những thay đổi của đàn ông sau khi cưới khiến chị em ngán ngẩm

Sau khi cưới, bạn nhận ra anh ấy chẳng còn giống trước kia…Đừng lo lắng, đó chỉ là những thay đổi tâm lý của chàng sau khi kết hôn thôi, còn bản chất thực sự của chàng là vậy đó.

tam su tham kin cho biết                                         

Sức hút bắt đầu nhạt dần
Trước khi kết hôn, người đàn ông của bạn (khi đó là người yêu/người tình/bạn trai) sẵn sàng làm bất cứ điều gì để lấy lòng bạn. Anh ta sẽ khiến bạn ngây ngất với những món quà bất ngờ, những bó hoa lung linh và những câu nói có cánh. Nhưng sau khi kết hôn, tất cả những điều ngọt ngào đó cứ thưa thớt dần, thậm chí là biến mất.
Người đàn ông sau kết hôn thường ít tặng hoa vợ hơn, hiếm khi gây bất ngờ cho vợ bằng những cử chỉ lãng mạn giống như trước kia.
hon nhan
Vợ chồng lâu ngày sẽ ngại nói chuyện và thích "ôm điện thoại" hơn
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh ấy không còn yêu vợ nữa. Anh ấy vẫn yêu vợ, quan tâm đến vợ. Chỉ có điều sau khi kết hôn, đàn ông cảm thấy những cử chỉ, món quà, sự lãng mạn... đó không còn cần thiết nữa.
Vì sự "lệch pha" trong tâm lý này mà phụ nữ sau khi kết hôn thường dễ chán chồng, không thấy chồng hấp dẫn, có sức hút như khi hẹn hò nữa.
Có lẽ sau khi cưới, đàn ông cảm thấy đã sống với nhau, ở gần nhau và hiểu rõ về nhau thì việc trò chuyện không còn cần thiết nữa. Đây là một trong những quan niệm sai lầm, nó khiến hai vợ chồng đánh mất dần sự gắn kết và khả năng chia sẻ, thông cảm.
Ít chăm chút đến diện mạo bề ngoài
Nhiều cô gái vẫn hy vọng chàng người yêu đẹp trai của họ sẽ giữ nguyên được phong độ sau khi kết hôn để rồi lại rơi vào thất vọng tràn trề. Trên thực tế, số đàn ông đầu tư thời gian, tiền bạc, năng lượng của mình vào việc chăm chút diện mạo bề ngoài (cả trước và sau khi kết hôn) rất ít. Có chăng khi hẹn hò, họ sẽ ăn mặc tươm tất hơn chú ít. Nhưng sau khi kết hôn, hầu hết các đức lang quân đều bỏ mặc việc chăm chút diện mạo. Họ có gì mặc nấy, nói không với tập thể dục thể thao, ăn uống tùy thích...
Những thay đổi về thể chất sau kết hôn là điều hiển nhiên với đàn ông nói riêng và mọi người nói chung. Trong khi được vợ chăm sóc chu đáo chuyện ăn uống, ngủ nghỉ hơn và bản thân lại lười tập luyện hơn, kéo theo đó là thời gian làm việc căng thẳng, sự bận rộn của cuộc sống gia đình... dễ dàng khiến cho đàn ông đánh mất phom dáng, sự phong độ của mình như thời trai trẻ.
Đây cũng là một trong những thay đổi không mong muốn ở đàn ông sau kết hôn

Xem thêm toc tien                                                    
.

Tâm sự của cô gái vừa trải qua những ngày đau đớn nhất cuộc đời

Facebook nhắc về ngày này 2 năm trước
Một cái status mà hàng chục người vào inbox hỏi có phải H. đấy không, H. bị hack facebook à hay có chuyện gì thế. Mình không trả lời ai cả.Ngày này hai năm trước, là tròn 12 ngày mình cầm trên tay kết quả chụp CT của bố, cũng là ngày bố đang nằm Việt Đức, khoa gan mật, bị ung thư.
Bác sĩ nói bố chỉ còn vài tháng. Người hiền hậu như bố mình, cả cuộc đời dành cho con cái, đến ngày sắp được thảnh thơi thì người ta bảo ông sắp chết. Mình căm hận cuộc đời tưởng chừng không thể chịu được.
Những ngày khó khăn và hoảng loạn và kinh khủng nhất của cuộc đời mình. Ngày không ngủ, đêm cũng không ngủ. Chỉ nghĩ một câu thôi: “Làm thế nào bây giờ để cứu bố?"
Ngày nghe bác sĩ Q. nói bố chỉ còn vài tháng, mình đã quỳ sụp xuống ôm lấy chân ông và khóc nghẹn không thành lời, bắt ông hứa dù bận bịu như thế nào thì chính tay ông, bác sĩ phẫu thuật gan tụy giỏi bậc nhất vẫn sẽ là người mổ cho bố, hi vọng kéo thêm vài năm nữa.
1
Ảnh minh họa
Nhưng rồi chính sau đó, khi ông nhận lời, mình đã nghe lời một ông bác sĩ khác trong khoa xin ngừng mổ. Vì 80% chết ngay trên bàn mổ, 20% sống còn lại hên xui. Cả gia đình không ai ủng hộ mổ, mình đấu tranh đến bạc tóc cả mấy ngày, kiên quyết mổ cho bố, đến cuối cùng không chịu nổi áp lực của sự đặt cược, mình kí giấy xin thôi.
Để rồi đưa bố về, mấy tháng sau di căn rồi, u to chèn gây tắc mật sợ hoại tử gan, mang lên xin mổ thì chỉ còn có thể mổ nối mật ruột đi vòng qua khối u mà không mổ bóc nó ra được nữa.
Ngày mổ xong, bố nằm trong phòng, con ngồi ngoài hành lang, Bác sĩ Q. đi buồng buổi sáng và trước mặt 20 bác sĩ trong khoa, cộng với hơn chục người nhà, ông chỉ thẳng mặt mình chửi: “Cô ngu dốt lắm. Cô làm nhà báo mà cái đầu cô ngu dốt lắm. Cô không cho mổ cho bố khi còn sớm còn hy vọng kéo thêm được 3-4 năm, cô đưa bố cô về để u nó lên to thế này nó chèn thế này, giờ mổ nối còn ích chi! Cùng lắm được 6 tháng nữa. Cô chứ không phải ai khác là người giết bố mình đấy. Bố cô chết sớm hơn là do cô cả đấy". Từng lời từng chữ ông đã ném vào mặt tê tái như thế…
Những ngày sau đó là chuỗi ngày gồng lên để chống đỡ với sự yếu đuối và bất lực của bản thân, đọc tất cả những gì có thể đọc và gặp tất cả những người có thể gặp, trong lòng trong đầu từng hơi thở từng ý nghĩ đều nghĩ làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào...
Một ngày ở Hà Nội tự dưng nóng ruột, rủ chồng bế con nhảy tàu về nhà, về tới nơi mới hay chiều hôm qua bố đang ngồi thì ngất, mạch đo không được, y tá được gọi đến nhà bảo gia đình chuẩn bị hậu sự đi. Thế mà mẹ đổ một cốc nước đường gừng bố tỉnh lại.
Sáng về đến nơi thấy bố xanh như tàu lá, linh cảm không lành, bảo hình như bố bị xuất huyết trong rồi, mắt trắng da bệch thế kia. Ông bảo không biết, bố thấy bồn cầu đỏ nâu ba hôm nay rồi nhưng cứ nghĩ mình ăn cháo đậu đỏ.
Bố đang yếu lắm, nếu bắt ông đi 50km xuống Vinh nhập viện rồi không phải chảy máu dạ dày lại mò về thì mất công quá. Bồn cầu thì ông xả mất rồi. Mỗi ngày ông đi có một lượt, biết làm sao.
Mình lao vào nhà vệ sinh, lôi xô đựng giấy của 5 người trong nhà lên, cầm từng cái một để xem cái nào nâu đỏ. Xong cầm từng cái giấy nâu đỏ lên mũi ngửi thật kĩ.
15 phút miệt mài bới và ngửi. Nôn oẹ, xong lại ngửi, lại nôn lại ngửi. Khao khát bố nhất định phải sống vô cùng.
Cho đến khi cầm chắc được nắm giấy mà biết chắc là của bố. hai vợ chồng dặn dò mẹ chuẩn bị đồ đạc sẵn, giờ bọn con mang giấy này đi xét nghiệm, nếu trong phân có hồng cầu tỷ lệ cao thì chắc chắn bố bị xuất huyết dạ dày rồi, mang ngay bố xuống Vinh luôn. Nếu không phải thì may quá, bố đỡ mất công đi lại.Kết quả đúng như mình dự đoán. Ung thư đã di căn đến D2 tá tràng gây thủng loét. Cả nhà nhìn nhau, nỗi tuyệt vọng xâm lấn dần dần.
Mình đã hy vọng biết bao nhiêu, cố gắng biết bao nhiêu, khả năng làm được gì thì làm hết 200% sức lực, nghĩ nát cả óc trong mỗi cân nhắc mỗi lựa chọn liên quan đến chữa trị cho bố. Ngay cả chuyện ăn uống của bố, đến tận bây giờ vẫn là nỗi day dứt băn khoăn. Có nhiều lí do để mình lựa chọn phương pháp ăn kiêng ăn chay cho bố, nhưng đến giờ khi bố mất rồi mình đã hàng nghìn lần tự hỏi, có phải do mình mà bố yếu sức đi hơn không, thiếu dinh dưỡng thiếu máu triền miên không...
Ngày bố ốm bố rất thích ăn yến, bảo ăn xong thấy khoẻ hơn, mình lại nghe bác sĩ K. nói ăn dinh dưỡng quá u nhanh to nên kiên quyết không cho bố ăn. Ngày bố ốm bố cũng thèm ngọt xin vài cái kẹo, mình cũng bảo thôi bố cố gắng. Bố đã nghe mình, cố gắng triền miên 1 năm 2 tháng 13 ngày, ăn chỉ cháo đậu, cháo cà rốt, nấm, rau, khoai...
tam su tham kin cho biết                                      

Hơn 1 năm bố bệnh ốm nằm viện, mình là đứa kí tất cả các loại giấy tờ chịu trách nhiệm lựa chọn, cam kết... có những quyết định được đưa ra sau cả tháng, cả tuần, cả đêm trắng cân não, lại có cả những quyết định buộc phải thốt ra trong vài phút, vài giây. Trong những lúc ấy, chỉ nghĩ một điều: “Làm sao để giữ được bố cho các em"; "Nếu vì lựa chọn này mà bố đi nhanh hơn, lấy đi những ngày tháng ít ỏi lẽ ra các em còn có bố, lẽ ra bố còn có thể sống thêm vài tháng nữa thì làm thế nào?"; "Nếu mổ xẻ, nếu hoá trị, liệu có hi vọng gì không, hay lại đày đoạ bố thêm?". Bố đã đặt sinh mạng cho mình lựa chọn. Thế mà mình đã không thể làm được gì để cứu được bố.
Nếu mình tin vào bác sĩ, liệu có phải bố vẫn sống được thêm vài năm??? Nếu mình để bố ăn thịt cá thật nhiều dinh dưỡng vào, bố có đỡ mệt?.
Cuộc đời đôi khi bắt buộc bạn phải lựa chọn dù bạn không muốn điều đó. Và lựa chọn nào cũng sẽ có hệ quả của nó mang lại. Đặt cược và sẵn sàng chấp nhận là một chuyện, nhưng nếu mình làm mà người khác chịu thì sự chấp nhận đó nó day dứt và đau đớn biết bao nhiêu!"
Xem thêm toc tien